Tác giả: Thợ điện vô duyên - Phạm minh liêm
Trong thế giới của tui, thế giới của một người thợ điện, mọi thứ đều được định nghĩa bằng những thuật ngữ chính xác: dây lửa, dây nguội, ampe, vôn. Một cái công tắc, trong mắt kỹ thuật, chỉ đơn giản là một thiết bị đóng ngắt mạch điện. Nó lạnh lùng, vô tri và tuân theo những quy luật vật lý không thể thay đổi.
Nhưng 10 năm trong nghề, đi qua hàng trăm ngôi nhà, chứng kiến hàng nghìn câu chuyện, tui dần nhận ra cái công tắc nhỏ bé trên tường kia không chỉ là một khối nhựa và kim loại. Nó là nhân chứng thầm lặng cho mọi hỉ, nộ, ái, ố của một gia đình. Nó là điểm khởi đầu của ánh sáng, của sự ấm áp, và đôi khi, là cả những kết nối vô hình.
Và có những lúc, sau một ngày dài mệt mỏi với kìm và tua vít, chất thơ trong một người thợ bỗng trỗi dậy. Tui nhìn cái công tắc trên tường, và thấy trong nó cả một câu chuyện đời. Bài thơ Thất ngôn Bát cú này, xin được viết ra như một lời tâm sự chuyện nghề.
VỊNH CÁI CÔNG TẮC
Tác giả: Thợ điện vô duyên
(Thể thơ: Thất ngôn bát cú Đường luật)
Đề:
Nép mình một góc, phận tường con,
Vuông vức hình hài giữ nét son.
Thực:
Đóng lại màn đêm, cho giấc mộng,
Mở ra ánh sáng, đuổi lo toan.
Dây hờn níu chặt dòng xung điện,
Mạch tủi chờ mong một ngón choàn.
Luận:
Trẻ nhỏ mừng vui, đèn chợt sáng,
Mẹ già thanh thản, bóng đêm hôm.
Chạm vào là cả trời thương nhớ,
Bật tắt bao mùa vẫn sắt son.
Kết:
Thông minh mấy độ, đời thay đổi,
Giữ sáng trong nhà, ấy đạo con.
Đôi Dòng Tản Mạn Của Phạm Minh Liêm
Đọc một bài thơ Đường luật có thể hơi khô khan nếu không đặt nó vào đúng ngữ cảnh. Xin cho phép tui được "diễn giải" những tâm tư mà tui đã gửi gắm vào từng câu chữ.
"Nép mình một góc... / Vuông vức hình hài...":
Tui muốn nói về sự khiêm tốn của nó. Cái công tắc không bao giờ là trung tâm của sự chú ý, nhưng nó luôn ở đó, bền bỉ và giữ trọn vẹn hình dáng của mình qua năm tháng.
"Đóng lại màn đêm... / Mở ra ánh sáng...":
Đây là chức năng cơ bản, nhưng tui muốn thi vị hóa nó. Hành động "bật" đèn không chỉ là thắp sáng, mà là xua đi nỗi sợ, sự lo lắng. Hành động "tắt" đèn là để bắt đầu một giấc mơ.
"Dây hờn níu chặt... / Mạch tủi chờ mong...":
Hai câu này, tui sử dụng phép nhân hóa. "Dây hờn" là dây lửa, luôn căng tràn năng lượng, như một sự giận hờn bị kìm nén. "Mạch tủi" là mạch điện hở, luôn khao khát được kết nối. Chúng chỉ chờ đợi một cú chạm nhẹ của con người ("một ngón choàn") để được hoàn thành sứ mệnh của mình.
"Trẻ nhỏ mừng vui... / Mẹ già thanh thản...":
Ánh sáng mà công tắc mang lại không chỉ là ánh sáng vật lý. Nó là niềm vui của con trẻ khi được chơi đùa, là sự an tâm của người mẹ già khi không phải mò mẫm trong đêm tối.
"Chạm vào là cả trời thương nhớ... / Bật tắt bao mùa vẫn sắt son...":
Tui nghĩ về những cái công tắc cũ trong nhà bà tui. Mỗi lần chạm vào nó, tui lại nhớ về những kỷ niệm xưa. Dù qua bao mùa mưa nắng, nó vẫn ở đó, vẫn làm tròn nhiệm vụ một cách trung thành.
"Thông minh mấy độ, đời thay đổi, / Giữ sáng trong nhà, ấy đạo con.":
Đây là câu kết, là sự chiêm nghiệm của một người thợ hiện đại. Bây giờ chúng ta có công tắc thông minh, điều khiển bằng giọng nói, hẹn giờ... chúng "thông minh" hơn rất nhiều. Nhưng dù công nghệ thay đổi thế nào, bản chất, cái "đạo" cốt lõi của một cái công tắc vẫn không đổi: đó là mang lại ánh sáng, sự an toàn và ấm áp cho ngôi nhà. Giống như đạo làm con, dù đi đâu, làm gì, cũng phải luôn hướng về gia đình.
Kết luận:
Có lẽ anh em sẽ thấy thật kỳ cục khi một gã thợ điện lại ngồi làm thơ về cái công tắc. Nhưng với tui, khi anh em làm một công việc đủ lâu, đủ say mê, anh em sẽ thấy vẻ đẹp trong những thứ bình dị nhất. Và biết đâu, chính những phút giây "vô duyên" như thế này lại giúp chúng ta yêu hơn, trân trọng hơn công việc mình đang làm mỗi ngày.
Nếu anh em cần tư vấn thiết kế, lắp đặt thi công, bảo trì sửa chữa các thiết bị thông minh, hay chỉ đơn giản là muốn trò chuyện, đừng ngại gọi cho **Phạm Minh Liêm** theo số 0902633999 (có zalo nhé). Hoặc ghé qua cửa hàng tại Đường Tỉnh lộ 871, ấp Đôi Ma 3, xã Gia Thuận, tỉnh Đồng Tháp để tui mời ly cà phê.
Mời anh em cùng tương tác:
1. Anh em có từng nhìn một vật dụng quen thuộc trong nhà và thấy trong nó cả một câu chuyện không?
2. Câu thơ nào trong bài làm anh em thấy đồng cảm nhất?
3. Theo anh em, giữa một cái công tắc thông minh và một cái công tắc cơ, cái nào mang lại nhiều cảm xúc hơn?

Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.