Tác giả: Thợ điện vô duyên - Phạm minh liêm
Chào anh em,
Vô Duyên Tâm Sự Chuyện Đời là chuyên mục mà tui, Phạm Minh Liêm, muốn chia sẻ cùng anh em những góc khuất của nghề thợ điện. Hôm nay, chúng ta sẽ không nói về giải pháp smart home từ Minh Liêm hay tư vấn thiết kế nữa, mà sẽ cùng nhau trải lòng qua một bài thơ đầy tự sự. Bài thơ này là tiếng lòng của biết bao anh em thợ điện. Mời anh em cùng đọc để hiểu thêm về cái nghề "vô duyên" của tụi tui nhé.
Những Vần Thơ Về Nghề Vô Duyên Của Tui
Tay cầm kìm nguội, bám đầy tro,
Áo sờn vai bạc, mặt đăm chiêu.
Người ta gieo chữ vào trang giấy,
Tui bắt con-tắc, nối trăm điều.
Hẹn hò nào phải công viên vắng,
Là chập um sùm lúc nửa đêm.
Lời em thủ thỉ không êm ái,
"Sao át-tô-mát nhảy hoài không êm?"
Anh chẳng ngâm Kiều, chẳng vịnh thơ,
Chỉ bàn rò rỉ với Am-pe.
Bút thử trong tay dò tim mạch,
Nối đất an toàn, vẹn lời thề.
Người trao hoa thắm, người đưa rượu,
Anh tặng em cuộn băng keo đen.
Để em quấn tạm niềm đau cũ,
Trước khi anh đến, xóa ưu phiền.
Rồi khi ánh sáng bừng soi tỏ,
Em cười, quên mất kẻ lấm lem.
Nghề anh ẩn mặt sau tường vách,
Thắp lửa cho đời, đốt tối đen.
Ừ thôi, nghề bạc, phận vô duyên,
Chẳng nối vần thơ, nối điện nguồn.
Nhưng mang ánh sáng vào trong mắt,
Còn hơn vạn khúc hát du dương.
Cái "duyên" nằm ở sự chân thật
Anh em mình sống bằng nghề này, hẳn sẽ thấy bài thơ này đúng như lột tả.
Những khoảnh khắc "vô duyên":
Cái "vô duyên" đầu tiên là lúc nào cũng phải có mặt khi người khác gặp sự cố, bất kể đêm hôm hay mưa gió. "Hẹn hò nào phải công viên vắng, là chập um sùm lúc nửa đêm". Tụi tui không phải những chàng trai lãng mạn biết ngâm Kiều, chỉ biết "bàn rò rỉ với Am-pe". Cái "vô duyên" là thế, nhưng cũng chính là cái chân thành, cái trách nhiệm của người thợ điện vô duyên.
Sự hi sinh thầm lặng:
Nghề này bạc bẽo, đôi khi chẳng ai nhớ đến. "Em cười, quên mất kẻ lấm lem". Tui cũng từng trải qua cảm giác đó, sau khi bảo trì sửa chữa xong, mọi thứ lại hoạt động bình thường, người ta vui mừng mà quên mất người đã thắp sáng cho họ. Nhưng chính sự thầm lặng đó lại là niềm tự hào của tụi tui.
Ánh sáng là lời hứa:
Câu thơ cuối cùng đúng là tiếng lòng của anh em mình: "Nhưng mang ánh sáng vào trong mắt, Còn hơn vạn khúc hát du dương". Thợ điện tụi tui không làm nghệ thuật, nhưng lại mang đến "ánh sáng" cho đời, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hiểu công nghệ, làm chủ cuộc sống chính là cách tụi tui thực hiện lời thề với nghề, với cuộc sống, và với cả những ngôi nhà, từ nhà bình thường đến cả những hệ thống smart home.
Kết luận: Cái nghề vô duyên, cái tình không vô duyên
Thật vậy, nghề thợ điện có thể "vô duyên" trong mắt nhiều người, nhưng tình yêu với nghề, với những giá trị mà nó mang lại thì không hề "vô duyên" một chút nào. Cái nghề này dạy cho tui sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và trách nhiệm. Tui, Phạm Minh Liêm, biệt danh Vô Duyên, tự hào vì mình là một người thợ đã và đang mang ánh sáng, sự tiện nghi đến cho hàng ngàn ngôi nhà, từ quê nhà vàm láng, gò công đông cho đến những nơi xa hơn nữa.
Còn anh em thì sao?
1. Anh em có kỷ niệm nào "vô duyên" với nghề thợ điện không?
2. Theo anh em, làm sao để mọi người hiểu hơn về những cống hiến thầm lặng của nghề này?
3. Ngoài điện ra, còn có nghề nào mà anh em thấy có nhiều điểm tương đồng với nghề của tui không?
Nếu cần tư vấn thiết kế, lắp đặt thi công hay bảo trì sửa chữa các thiết bị và hệ thống smart home, anh em cứ liên hệ với tui qua số điện thoại 0902633999 (có zalo nhé) hoặc ghé cửa hàng tại Đường Tỉnh lộ 871, ấp Đôi Ma 3, xã Gia Thuận, tỉnh Đồng Tháp.
.png)
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.